BA NGƯỜI KHÁC - Trang 95

mới.
Đình hỏi tôi:
- Cái Hà nội nhiều cửa quá, mày biết có cửa nào chạy được nhanh.
- Tao chỉ biết có cửa mả thôi. Mà mày không có hộ khẩu ở đây.
- Rồi xoay cũng ra thôi.
- Tao chịu.
Tôi giở giọng trốn việc. Nhưng tôi có gì, tôi bùi ngùi trạnh nghĩ thân mình
cũng đang cầu bơ cầu bất. Tôi thở dài.
- Tao chẳng biết.
Hôm sau, hôm nào lò dò qua hồ tôi tránh đi về phía ấy. Nhìn xa xa, tôi thấy
ở chỗ gốc cây bạch đàn vẫn còn thấy phơi loi thoi những mảnh quần áo.
Chiều chiều, khói bếp um lên. Ở các cây khác cũng thế, phải m lúc mới
nhận ra chỗ lão Đình râu Trương Phi ngồi xếp bằng. Vẫn đương uống rượu
với thằng con trai như mọi khi. Tôi lủi sang bên kia hè phố.
Nhưng rồi lại cứ tò mò nhìn sang phía ấy. M hôm tôi nhận ra những gốc
bạch đàn trơ trọi, vòm lá leo reo. Không trông thấy dây phơi quần áo. Tôi
đến tận nơi. Vẫn ba hòn gạch vua bếp trên đặt một ống bơ cơm đương sủi.
Một người đàn bà tóc xoã sượi đương nằm đắp chiếu rên khừ khừ ngay bên
cạnh. Người ốm thò tay run rẩy những mảnh giấy vụn vào bếp.
Nhà Đình đã đi rồi. Không biết Đình đi kinh tế mới hay đã đổi chỗ đến
những xóm liều giữa bãi rác, kiếm nhanh hơn. Nhưng tôi đoán chắc Đình đi
Lâm Đồng.
***
Thế là tôi sang thôn Chuôm thay “thằng phản động Đình”. Thôn này đã có
địa chủ, địa chủ đã đi tù, yên chí anh đội. Duyên là chuỗi, tổ trưởng dân
quân, Đình đã cắt đặt từ trước. Tôi vẫn không đoán được cái đêm rình
thằng Đình ở cạnh đền, Duyên bẫy tôi vào lưới hay là chuyện thật thế.
Đằng nào thì cũng vậy thôi.
Nhưng ông trời khoảnh ác không cho cái thằng lười tôi yên thân. Theo kế
hoạch chung, tối nào cũng họp tổ nông hội, họp thôn kể khổ, đôi khi đấu
lưng cả địa chủ đã chết tới sáng. Phải soi mói cùng kiệt, không để lọt lưới.
Bố mẹ nhà địa xuống âm phủ đã tám hoánh thì moi lên đấu bóng, đấu cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.