BA NGƯỜI LÍNH NGỰ LÂM - Trang 272

- A, ông đây rồi, tôi đang mong gặp ông!
- Tại sao vậy, Planchet?
- Ông có tin cái lão Bonacieux chủ nhà của chúng ta không?
- Tao hả? Không chút nào.
- Ồ! Thế là đúng, thưa ông.
- Nhưng tại sao mày lại hỏi thế?
- Là tại vì, trong khi ông chuyện trò với lão, tôi quan sát ông mà không
nghe ông nói đâu, mặt lão biến sắc đến hai ba lần.
- Thế à!
- Ông chủ không nhận thấy vì ông còn bận nghĩ đến bức thư vừa nhận
được, nhưng tôi, trái lại, vì cái cung cách lạ lùng bức thư đã vào tới nhà
mình khiến tôi luôn cảnh giác, tôi không để sót một nét cử động nào trên
mặt lão.
- Vì mi thấy mặt lão thế nào?
- Bộ mặt tráo trở, thưa ông.
- Đúng thế.
- Thêm nữa, ngay khi ông chủ vừa đi và khuất ở góc phố, lão Bonacieux
cũng cầm mũ, đóng cửa và chạy về phía phố đối diện.
- Mi nói đúng, Planchet ạ, quả thật, ta thấy mọi cái đó hình như đều ám
muội lắm. Nhưng yên tâm, chúng ta sẽ chỉ trả tiền thuê nhà cho lão khi nào
chuyện này được giải thích rành mạch cho chúng ta.
- Ông chủ đùa rồi, nhưng rồi ông chủ sẽ thấy.
- Mi còn muốn gì, Planchet, cái gì phải đến sẽ đến.
- Ông chủ không bỏ cuộc dạo mát tối nay chứ?
- Hoàn toàn trái lại Planchet ạ, càng giận lão Bonacieux bao nhiêu, ta lại
càng sẽ đến nơi bức thư khiến mi khá lo lắng ấy hẹn ta.
- Ờ, nếu đó đã là quyết định của ông chủ…
- Thì không gì lay chuyển được, anh bạn ạ. Cứ như thế nhé, đúng chín giờ
mi sẵn sàng ở dinh trại, tao sẽ đến đón mày.
Planchet thấy không còn chút hy vọng nào làm cho ông chủ của mình từ bỏ
dự định, liền thở dài và lại tiếp tục trải lông con ngựa thứ ba.
Còn D Artagnan về cơ bản vốn là một chàng Gátxcông rất cẩn trọng, đáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.