BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 243

“Ồ, vậy chúng ta là rác rưởi quốc gia sao? Nên một ngày nào đó thằng bé

này sẽ đánh bóng ghi được vài điểm sáu, và dân Ấn Độ sẽ mất cả ngày xem
ti vi và rùng mình sung sướng. Thế thì có chó gì? Còn mẹ tao thì sao? Còn
bố mẹ Omi nữa? Còn...” tôi nói và bỗng im lặng. Suýt nữa tôi đã nói Vidya.

“Tao không bỏ nó đâu. Mày muốn chạy trốn. Cứ mở cửa và chạy đi. Omi,

cả mày cũng chạy đi,” Ish nói.

“Tao không đi. Nhưng làm sao chúng ta chống lại họ, Ish?” Omi nói.
Ish bảo chúng tôi theo nó. Nó dẫn chúng tôi vào bếp. Nó bảo chúng tôi

mỗi đứa xách một can dầu. Nó cũng cầm ba cái xô mà chúng tôi dùng ướp
bia. Chúng tôi bám sát sau nó khi đi lên sân thượng.

“Nặng quá,” tôi nói.

“Mỗi can hai mươi lít đấy. Nặng quá đi chứ,” Ishs nói khi chúng tôi lên

đến nơi.

Lửa cháy lốm đốm ở trong khu dân cư. Thời tiết không lạnh như đáng ra

đêm tháng Hai phải vậy.

“Chúng ta đến đây!” Mama nói khi nhóm của ông đẩy mở cánh cổng kim

loại gỉ sét của ngân hàng. Họ vào dưới hiên nhà rồi đập mạnh cửa chính.

“Thôi quát tháo đi Mama,” Ish nói.
Mama nhìn lên sân thượng.
“Bọn mày giấu lũ chó kia ở đâu,” Mama nói. Đám đông ném đuốc về phía

chúng tôi. Chúng tôi đứng cách họ hai tầng. Không có ngọn đuốc nào chạm
tới. Một ngọn đuốc rơi vào một kẻ bạo loạn, hắn thét lên đau đớn. Một đám
đông có thể hừng hực khí thế, nhưng cũng có thể khá ngu ngốc. Họ thôi ném
đuốc sau tai nạn kia.

Ish tiếp tục buộc Mama chú ý đến nó.
“Mama, từ bé tôi đã không biết sợ rồi. Xem này,” Ish nói và leo ra rìa sân

thượng.

Đám đông bắt đầu mất tập trung. Nếu không, họ sẽ lao vào phá cửa chính.

Dù có ba cái chốt và một chiếc xô pha chặn lại, họ sẽ xông được vào chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.