BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 246

“Omi, pháo để ở đâu?” Ish nói.
“Ngăn trên cùng,” Omi nói.

Ish quay lại với mấy cái hộp đựng số pháo còn thừa từ ngày lễ Diwali.

Chúng tôi thường đốt pháo mỗi khi Ấn Độ thắng một trận đấu. Ish dốc sạch
một hộp pháo lên trên bình ga.

Nó lấy hai quả và rút ngòi dài ra để nó cháy được lâu hơn. Đám đông vẫn

nện vào cánh cửa. Một chốt cửa bắt đầu tuột.

“Tao mở cửa, mày đốt và tất cả chạy lên. Rõ chưa?” Ish nói với Omi.

Omi gật đầu. Ish trèo lên xô pha và cố giữ chốt. Cái chốt cửa rung lên

dưới sức nện của đám đông.

Omi đánh một que diêm rồi châm ngòi. Khi đầu ngòi chuyển sang màu

cam, Ish mở chốt. Chiếc ghế xô pha sẽ chặn cánh cửa được vài giây nữa,
đấy là thời gian cho chúng tôi giữ mạng sống của mình.

“Chạy đi,” Ish nói khi nó nhảy ra khỏi ghế.

Chúng tôi chạy lên cầu thang. Khi tôi cách đỉnh cầu thang bốn bậc thì cửa

bắt đầu mở.

“Bọn chó này, chúng tao sẽ không buông tha đâu. Giết người đằng mình

à,” gã cầm đầu một nhóm nhỏ mở cửa, đấy là kẻ mà tôi đã cố mua chuộc.
Ông ta và ba người nữa vào trong phòng.

“Dừng lại,” họ quát tôi khi tôi tiếp tục leo lên. Tôi nhìn ra sau, tám người

đã vào trong ngân hàng.

Tôi cách đỉnh cầu thang một bậc thì tai đau nhói. Tiếng nổ làm tủ bát rung

đổ xuống sàn nhà, cửa chính bật tung. Tôi nghĩ tên cầm đầu nhóm nhỏ ấy bị
thương nặng nhất. Tám người kia chắc cũng không khá hơn.

Tôi không biết chúng tôi đang làm gì. Ngăn cản họ trả thù bằng cách tấn

công họ. Tôi chưa bao giờ thấy các bộ phận cơ thể bay lên không trung. Tôi
không biết còn kẻ nổi loạn nào không. Tôi bấm công tắc hai chiều trên đầu
cầu thang để bật đèn dưới tầng. Khói và những mẩu giấy vụn của những tập
tài liệu cũ bay khắp phòng. Ish và Omi đến sau tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.