BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 83

Nhưng các người còn không chấp nhận như thế. Và yêu cầu nhỏ đấy của
chúng tôi, của phe đa số, cũng không được đáp ứng. Parekh-ji nói đúng,
người Hindu còn hy vọng gì ở đất nước này?”

“Ồ, vậy là Parekh-ji. Ông ta dạy cho cậu các thứ này à?” bố Ali gần như

nhếch mép cười.

“Ông ấy không dạy chúng tôi. Chính nghĩa của chúng tôi bị gán cho cái

mác tôn giáo bảo thủ, nói thế không hay ho gì. Nhưng vì người Hindu không
nói gì, các người nghĩ họ không cảm thấy gì sao? Sao các người không nghe
Parekh-ji? Vì đâu đó trong sâu thẳm, ông ấy đã khơi gợi lên được cảm xúc.
Những oán giận đang dồn tụ lại đấy ông Nasser, dù cho người ta không nói
ra.”

“Rất nhiều người Hindu bỏ phiếu cho chúng tôi, cậu nên biết thế,” bố Ali

nói.

“Nhưng dần dần họ sẽ thấy sự thật.”

“Chàng trai, Ấn Độ là đất nước tự do. Cậu có quyền có quan điểm riêng.

Ý kiến của tôi là Hindu là một tôn giáo lớn, nhưng đừng trở nên cực đoan.”

“Ha, đừng nói với tôi chuyện cực đoan. Chúng tôi biết tôn giáo nào mới

cực đoan.”

Tôi không rõ liệu Omi có tin vào điều nó nói không, hay nó đang ôn lại

bài giảng của Parekh-ji. Chưa bao giờ nó nói chuyện này với Ish và tôi,
nhưng đâu đó trong sâu thẳm, không biết nó có cảm nhận giống như Bittoo
Mama không? Nếu đam mê của Ish là cricket, đam mê của tôi là kinh doanh,
vậy đam mê của Omi có phải là tôn giáo không? Hay có lẽ, cũng giống như
hầu hết mọi người, nó đang mơ hồ và đang cố tìm niềm đam mê mình. Và
không như chúng tôi, những đứa không bao giờ coi trọng nó, có lẽ Parekh-ji
khiến cho nó được cảm giác mục đích và tầm quan trọng.

“Chúng ta có thể thỏa thuận không bàn về chính trị được không?” Ish nài

nỉ khi nó ra dấu tạm dừng.

“Bác vẫn thấy ổn khi cho con mình đi tập chứ?” tôi hỏi bố Ali, không biết

liệu ông có đổi ý sau cơn bùng giận của Omi không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.