BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 81

“Còn hơn thế chứ,” Ish nói, như bị xúc phạm. “Nhưng nếu bác chưa bao

giờ chơi, bác sẽ không hiểu được.”

Bố Ali nói, “Cháu biết tôi là đảng viên đảng thế tục chứ?”

“Bọn cháu thấy biển tên rồi,” tôi nói.
“Các cháu có muốn thỉnh thoảng đến thăm đảng chúng tôi không?”
Omi đột ngột đứng lên. “Bác có biết đang nói chuyện với ai không? Cháu

là con trai của Pandit Shastri. Bác đã thấy đền Swami ở Belrampur chưa?”
Nó cao giọng.

Ish kéo tay Omi để nó ngồi xuống.
“Chuyện đó thì làm sao, chàng trai?” bố Ali nói.
“Bác đang bảo cháu đến thăm đảng của bác sao? Cháu là người Hindu.”

“Chúng tôi không coi đó là điều chống lại cháu,” bố Ali cười tươi. “Đảng

của chúng tôi là đảng thế tục.”

“Không phải thế tục. Đảng dung tục thì có. Thứ chính trị dung tục, bác

chỉ biết thế thôi. Chẳng trách người Hồi chui nhủi ở đây. Này Ish, chúng ta
đi hay ở nào?”

“Omi, coi chừng đấy, chúng ta đến vì Ali.”

“Tao không quan tâm. Cứ để nó chơi bi và trượt môn toán cũng được.

Nếu cậu Bittoo biết tao ở đây...”

“Bittoo là cậu của cháu à?” bố Ali nói.
“Ông ấy là đối lập của các người. Và một đảng-dung-tục sẽ không bao giờ

giành thắng lợi ở Belrampur.”

“Bình tĩnh nào, chàng trai. Ngồi xuống đây,” bố Ali nói.
Omi ngồi xuống và Ish xoa vai nó. Omi hiếm khi nổi nóng, nhưng khi nó

đã nóng, thì phải mất vài thủ thuật xoa dịu mới khiến nó trở lại bình thường.

“Này, ăn chuối đi. Tao biết mày đang đói,” Ish nói chân thành.

Omi cự nự, nhưng vẫn cầm quả chuối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.