BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 80

“Ở trường Hồi giáo người ta không dạy toán sao?” tôi hỏi cho có chuyện,

và cũng quan tâm đến môn toán.

“Trường này thì không,” bố Ali nói khi ông xúc cháo đậu. “Môn toán và

khoa học bị cấm.”

“Lạ thật. Vào thời buổi này lại thế,” tôi nói. Tôi nghĩ về một cơ hội kinh

doanh, một loạt lớp gia sư toán ngay bên ngoài các trường Hồi giáo.

“Không hẳn,” bố Ali nói. “Trường Hồi giáo không hẳn là một trường học.

Vai trò của chúng chỉ hạn giới hạn vào việc giảng dạy văn hóa Hồi giáo.
Này, ăn thêm chapatti đi.”

“Thế nên bác mới cho em nó chuyển trường à?” Ish hỏi.

“Đúng. Lẽ ra phải làm sớm hơn, nhưng bố tôi muốn Ali đi học trường Hồi

giáo. Ông ấy mất sáu tháng trước.”

“Ồ, cháu rất tiếc,” Ish nói.
“Ông ốm đã lâu rồi. Tôi nhớ ông ấy lắm, nhưng không nhớ nhung gì

những năm chi trả phí chữa bệnh đã vắt kiệt tôi,” bố Ali nói. Ông uống
nước. “Khi tôi nghỉ ở trường đại học, tôi phải rời khu tập thể của trường.
Đảng muốn tôi chuyển đến đây. Trường Đô thị Belrampur lại gần, nên tôi
cho em nó vào học. Trường có tốt không?”

“Có ạ, bọn cháu học ở đó tận mười hai năm,” tôi nói.
“Omi, cháu không ăn gì cả. Ít nhất thì ăn chút trái cây đi,” bố Ali nói, mời

nó ăn chuối. Omi cầm một quả, soi mói, rồi cắn ba miếng là hết.

“Tại sao các cháu lại tha thiết muốn dạy Ali chơi cricket thế?” bố Ali hỏi.

Câu hỏi đó đủ để thắp sáng khuôn mặt Ish. Nó nói hăng say, “Ali là một

tài năng. Bác sẽ thấy khi được cháu huấn luyện thì em nó sẽ trổ tài thế nào.”

“Cháu chơi cricket à?” bố Ali hỏi.
“Hồi còn ở trường, và giờ cháu có một cửa hàng thể thao. Cháu đã gặp

nhiều cầu thủ, nhưng chưa ai như Ali,” Ish nói say sưa.

“Nhưng chỉ là trò chơi thôi. Một người cầm gậy đánh bóng, những người

khác chạy xung quanh để ngăn lại.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.