BA TRỪ MỘT BẰNG MẤY - Trang 108

Anh bước vào những năm tháng rất xa xưa.

Bà già đang ngồi trên giường, hình như đang nghĩ ngợi gì đó. Quanh

nhà toàn là các thứ phế liệu. Trương Cổ kinh hãi nhất là một đống tóc bám
bụi dày đặc.

Bà già ngẩng đầu hỏi: “Đã nhìn thấy chưa?”

“Thấy rồi. Nhưng tôi không hiểu...”

“Cách đây 34 năm, ngày 12 tháng 12, tôi đẻ sinh ba. Ba đứa con trai.

Một tháng trước khi sinh chúng, chồng tôi ốm rồi qua đời...”

Trương Cổ không dám thở mạnh nữa, anh sợ bỏ sót một chữ nào đó.

Bà già: “Dân miền núi, sống khổ lắm. Tôi đã vất cả nuôi chúng, mong

chúng sẽ chóng lớn để giúp tôi làm lụng. Nhưng sau một thời gian dài, tôi
cảm thấy có chuyện không ổn; từ sau một tuổi, chúng không lớn nữa, thật
kỳ lạ...

Chuyện như thế, hẳn là trên trái đất này không có, thế mà lại xảy ra ở

nhà tôi.

Tôi vốn mong chúng sẽ trở thành ba lao động mạnh khỏe, không ngờ,

chúng lại không thể lớn. Cứ thế, tôi nuôi chúng như nuôi ba đứa trẻ con.
Tôi là một bà góa, đâu thể làm nổi việc này? Về sau tôi đành phải bỏ cả ba
đứa. Năm ấy tôi nấu một nồi cháo to cho chúng ăn, rồi tôi khóc mà ra đi. Từ
đó tôi phiêu bạt khắp nơi, như một con chó hoang đi kiếm miếng ăn cho
mình...

Rất nhiều năm trôi qua, tôi không bao giờ có thể yên tâm về chúng.

Một lần, tôi trở về quê cũ miền núi, thì không thấy chúng đâu nữa. Có một
người dân bản nói rằng một trong ba đứa đã chết trên đường, chính ông ta
nhìn thấy, ông ta bèn đào huyệt chôn thằng bé ấy. Hai đứa kia, không rõ
tung tích, không biết sống chết ra sao. Tôi đã đi khắp nơi tìm chúng, cuối
cùng, nghe nói có một thằng bé bí hiểm xuất hiện ở thị trấn nhỏ này, tôi liền
tìm đến...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.