BA TRỪ MỘT BẰNG MẤY - Trang 82

Biện Cương chết đứng.
Anh như một con sư tử phát cuồng, co chân đạp đổ cái ghế. Tiếp đó, tất
nhiên không dừng lại, anh đập tan tành mọi thứ xung quanh. Xả giận xong,
anh ngồi phệt xuống đất, đờ đẫn.
Như có một trái núi đang đè nặng trong lòng anh. Anh tin rằng suốt đời
mình cũng không thể đẩy đổ nó.
Anh bôn ba khắp chốn, gian lao vất vả kiếm tiền cho cái nhà này, ngậm
ngùi đắng cay không ít. Thế mà vợ anh ở nhà lại điên cuồng dan díu với
thằng cha này.
Vợ anh vẫn chưa về đến nhà.
Vào giờ phút này, Biện Cương đã có một quyết định. Anh chỉ muốn khóc vì
cái quyết định này.
Cuối cùng vợ anh cũng đã về, tay xách mấy chai nước tinh khiết. Chị không
hề chuẩn bị tâm lý nào, bước vào nhà, rất kinh ngạc: “Gì thế? Sao lại loạn
thế này?”
Biện Cương nhìn vợ, không nói gì.
Chị Biện cảm thấy không khí “có vấn đề”, bèn nhìn khắp bốn bề, và nhìn
thấy ngay tập ảnh trên giá sách. Chị bước lại cầm xuống xem, và lập tức đờ
người ra.
Người chị mềm nhũn, đứng tựa vào giá sách. Người đầu tiên mà chị nghĩ
đến là thằng bé con kia!
Chị dan díu với Chủ tịch thị trấn, không thần thánh ma quỷ nào biết, không
một ai biết, nhưng chị lại không đề phòng thằng bé con ấy! Có một lần chị
và gã kia gọi điện hẹn hò nhau, thì nó đang lặng lẽ chơi gần đó. Tính ra,
trong một tháng chị nuôi thằng bé, có ba đêm Chủ tịch đã nằm với chị ở nhà
này…
Cách đây không lâu, đã có lần chị nhận ra hình như các cuốn phim của nhà
mình không đủ tập, lúc đó chị cũng không nghĩ gì, chỉ cho rằng mình đã
nhớ nhầm…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.