Nhất Sinh Thư nhớ tới lời Lưu Cẩm nói.
Ngọc Ly nói cô ấy không có đạo văn, cô ấy nói sớm muộn gì cô ấy
cũng giải quyết những chuyện này.
Tất cả những người đạo văn đều có thể nói như vậy, nhưng...
Hắn nghĩ tới <Thanh Châu Lục>, hơi thở mạnh mẽ và hiệp nghĩa bên
trong.
"Nếu như không nói tới bảng màu..." Hắn cong khóe môi, "Tôi
nguyện ý tin tưởng chuyện này có ẩn tình khác."
Nói xong, cảm thấy lời này nghe rất buồn cười.
Có ẩn tình khác? Cũng có thể nói vài chục năm trước Kim Dung
xuyên việt tới thời đại này sao chép của Ngọc Ly.
Lục Thành thoải mái thở phào: "Thật tốt quá."
"Cái gì?" Nhất Sinh Thư không hiểu hắn đang suy nghĩ cái gì.
Hắn tự nhiên lắc đầu: "Không có việc gì."