Không biết từ bao giờ hắn dần dần không gọi cô là "Tạ tiểu thư" nữa
rồi. Lời nói cũng không rõ ràng, tin nhắn trước mắt này cũng làm Tạ Thanh
sửng sốt một chút.
Cô suy nghĩ, trả lời: Trời lạnh, mang về sẽ nguội, hơn nữa sẽ không
ngon. Phục vụ phòng khách sạn có thể gọi hộ anh, anh gọi cho quầy lễ tân
thử xem sao?
"Lục Thành": Không thể nguội nhanh như vậy được, khuôn mặt của
nhân viên khách sạn quá miễn cưỡng.
Sau đó gửi cho cô một phong bao đỏ, phong bao đỏ có tên: Tiền mì.
Còn nói: Phòng 532.
Do dự nửa phút, Tạ Thanh nhận phong bao, mở ra thấy xem thì thấy
đây là phong bao đỏ có giá trị lớn nhất có thể gửi qua WeChat, 200 đồng.
Mắt nhìn giá mì trên thực đơn, Tạ Thanh trả tiền lẻ lại: 175.5 đồng.
Trong khách sạn, Lục Thành ngồi trên giường cười ấn nhận tiền, chép
miệng một cái.
Vì đề phòng mì sẽ nguội quá nên sau khi Tạ Thanh ăn xong mới gọi
một phần mì mang về cho Lục Thành.
Trở về khách sạn, lên tới tầng 5, Tạ Thanh theo bảng hướng dẫn tìm
phòng 532. Quy mô khách sạn này thật sự không nhỏ, lối rẽ hành lang ở
bốn phương tám hương, mỗi ngã tư phải nhìn bảng hướng dẫn mới phán
đoán được phương hướng kế tiếp, tìm phòng rất phí sức.
Ở phía trước có tiếng cửa mở ra, có người đi ra khỏi phòng sau đó trở
tay đóng cửa lại.