Lục Thành: "Tại sao vậy?"
"Anh thấy quan tòa có thể nhìn ra bất công giỏi như vậy sao?" Tiền Trí
Bằng nói tới hưng phấn, tự rót tự uống, "Đây không phải mua nhà, mua nhà
có giá cả rõ ràng, anh hãm hại ai tòa án tra là biết. Còn chuyện tranh chấp
quyền sở hữu trí tuệ là một khoản nợ dai dẳng đó."
Lục Thành bật cười: "Vậy lương tâm, không có trở ngại gì sao?"
Tiền Trì Bằng bật cười một tiếng, suýt nữa sặc rượu.
Sau đó, hắn lại dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu si nhìn Lục Thành, lời nói ý
vị sâu xa: "Huynh đệ, một bộ sách một căn hộ đấy!"
"Vậy <Xích Ngọc Lục> kia..." Lục Thành giống như tùy tiện kéo dài
đề tài.
Nhưng Tiền Trí Bằng đột nhiên ngừng lại, chỉ cười khan một tiếng,
nói qua loa: "Cũng là một chuyện thôi, chúng ta nói chuyện khác đi."
Ánh mắt Lục Thành hơi trầm xuống, không hỏi lại, cụng ly với hắn:
"Nghe quân nói một buổi hơn đọc sách mười năm, hợp tác vui vẻ."
Chín giờ tối, tiệc rượu cũng kết thúc. Mấy người của Khởi Văn đều
uống quá nhiều, phải gọi taxi. Lục Thành tuy rằng tự mình lái xe tới nhưng
Ngô Mẫn không uống rượu nên cô ấy có thể lái xe.
Ngô Mẫn ngồi vào vị trí ghế lái, Lục Thành ngồi ở phía sau, hai người
trầm mặc chờ đợi, nhìn một đám người say khướt lần lượt lên xe rời đi.
Lục Thành nặng nề thở ra, hắn cảm thấy buồn bực, trực tiếp nghe
chuyện Tạ Thanh bị lừa như thế nào, hắn cảm thấy không khỏe nổi.
Chuyện này không liên quan tới tình cảm cá nhân, bất luận là người tài
hoa nào hay tác giả chuyên tâm sáng tác, đều không nên chịu đãi ngộ