Rượu đỏ Lục Thành mang từ nhà tới, trước khi mọi người mở món ăn
phải cụng chén trước đã.
Ngô Mẫn nói: "Lục tổng nói câu gì đi?"
Lục Thành suy nghĩ một hồi, nở nụ cười: "Tôi nói cái gì? Tạ Thanh
nói đi."
Ánh mắt tự nhiên chuyển tới trên người Tạ Thanh.
Tạ Thanh hơi nghẹn họng, cô không có sở trường với cái này, yên lặng
một chút, cúi đầu nói: "Mọi người ăn uống ngon miệng nhé!"
Lục Thành cười nhạo ra tiếng, không thể làm gì khác hơn là tiếp lời
nói vụng về của cô: "Tạ Thanh sẽ tiếp tục cố gắng viết bản thảo thật tốt,
chúng ta cố gắng tuyên truyền, cố gắng kiếm tiền."
"Ha ha ha ha đúng đúng đúng, cố gắng kiếm tiền!" Mọi người nhao
nhao phụ họa. Cuộc sống ở Bắc Kinh có áp lực rất lớn, còn có cái gì có thể
hơn cố gắng kiếm tiền?
m thanh ồn ào lắng xuống, Lục Thành lấy từ trong ví ra một túi nhung
màu đen.
Bữa tiệc liên hoan này, Tạ Thanh là nhân vật chính, Lục Thành là ông
chủ, hai người ngồi cạnh nhau một cách tự nhiên, lúc này Lục Thành đưa
đồ cho cô vừa khéo thuận tiện: "Này."
Tạ Thanh sững sờ, cô nàng bên tuyên truyền dường như thốt lên:
"Wooow, ông chủ, còn chuẩn bị một bất ngờ nhỏ nữa sao?"
Lại một tràng cười vang, vô ý bị trêu chọc làm mặt Lục Thành nóng
lên.
Tạ Thanh buồn bực: "Cái gì vậy?"