Ngữ khí nghiêm túc hiếm thấy, Tạ Thanh sững sờ: "Tôi đương nhiên
tin tưởng anh."
"Chí ít tôi sẽ không lừa cô." Lục Thành rũ mắt, sau đó quay lại, giải
thích bằng giọng điệu hờ hững, "Bên đại diện chỉ cần không ăn tiền hoa
hồng, lợi ích cũng giống như tác giả mà thôi. Cô kiếm được tiền thì tôi mới
kiếm được tiền, tôi sẽ không lừa cô."
Tạ Thanh trì trệ, gật đầu.
Chuyện này ở trong Lỗ Viện cô cũng nghe chút tin đồn. Nếu như bên
đại diện bất lương thì không nói, nhưng nếu như bên đại diện không có vấn
đề, tác giả lại không tín nhiệm và không cho rằng lợi ích của mình giống
bên đại diện nhưng dễ dàng tin tưởng lời người khác, như vậy sẽ cực kỳ
nguy hiểm.
Hơn nữa, kỳ thật như thế cũng không phù hợp với suy luận logic - nếu
người đại diện có khế ước giấy trắng mực đen cũng không tin, những người
như bèo nước gặp nhau sao có thể tin được chứ?
Con người đều là sinh vật cảm tính, tác giả càng như vậy. Khó tránh
khỏi có lúc mất lý trí, cảm thấy lời người ngoài nói đáng tin hơn.
Tạ Thanh bĩu môi một cái: "Anh xem rồi nói cho tôi."
Từ kính chiếu hậu, cô nhìn thấy hắn gật đầu một cái.
Cô còn nói: "Ký hay không cũng không sao. Tuy tiền không ít nhưng
không có số tiền này tôi cũng có thể sống."
Từ kính chiếu hậu, cô nhìn thấy mắt của hắn đột nhiên nhìn cô, tầm
mắt của hai người chạm nhau trong kính chiếu hậu.
Hắn bật cười: "Cũng không cần phải cực đoan như vậy..."