“Lục tổng…” Đào Nhiên đờ đẫn lắc đầu, nhìn về phía hắn gọi, muốn
lên tiếng chất vấn hắn tại sao có thể vì một con chó đạo văn mà làm đến
mức như vậy, nhưng lại không nói được chữ nào.
Sau một hồi hoảng hốt, Tạ Thanh buông khiếp sợ, bước ra cửa: “Lục
Thành.”
Cô muốn chạy đến trước mặt nói với hắn, hiện tại sắc mặt của hắn cực
kỳ xấu, nghỉ ngơi một chút đi.
Chuyện của Đào Nhiên làm như vậy là được rồi. So với Đào Nhiên, cô
để ý đến hắn hơn.
Nhưng hắn càng đi tới lại càng bước nhanh hơn, đôi tay đỡ lấy đầu vai
cô.
Trong đầu cô ong ong. Bốn mắt nhìn nhau, cô có thể nhìn rõ ràng tơ
máu trong mắt hắn, sững sờ hết thảy những lời muốn khuyên cũng quên
mất tiêu.
Lúc sau, hắn mở miệng liền nói: “Làm bạn gái anh [2] được không?”
[2] Nam chính tỏ tình với nữ chính rồi nên từ đây xưng hô giữa Lục
Thành và Tạ Thanh sẽ chuyển thành anh - em.
“…”
Không mảy may có nói tiếng nào, thực sự là cô hoàn toàn không có
chút phản ứng.
Tất cả những nơ ron thần kinh trên não giống như bị khóa chặt bởi
một phép thuật hắc ám nào đó, cô ngơ ngác mà nhìn hắn.
“Làm bạn gái anh.” Hắn lặp lại một lần nữa.