nhất mà hắn có thể hi vọng bán lại được. Điều đó chứng tỏ là việc làm của
một kẻ chuyên môn: một tên trộm nghiệp dư đã cho đầy vào túi rồi.
- Kết quả chính chú và cảnh sát vội vàng kết luận rằng thủ phạm là một
nghệ sĩ của chúng tôi - Jerry đáp. Cảnh sát đến và lục soát tất cả chúng tôi.
Cảnh sát làm lộn phèo cả gánh xiếc. Chúng tôi đã buộc phải hủy bỏ xuất
diễn sáng, chú Frank bị mất nhiều tiền và tất cả chúng tôi đều tức giận.
- Ngoại trừ một kẻ rất hoảng sợ - Parker nói - Đúng là có kẻ đã cạy viên đá
quý khỏi miếng che ngực, vì cảnh sát đã tìm thấy miệng che ngực không có
viên kim cương trong bụi cây phía sau lều xiếc. Dĩ nhiên là một viên kim
cương dễ giấu hơn một tấm che ngực to lớn bằng vàng. Nếu tôi vẫn còn
đây, đó là vì cảnh sát chưa tìm ra viên kim cương, và tôi tin chắc nó đâu
đây thôi!
- Cháu e rằng chú nghĩ đúng - Jerry miễn cưỡng thừa nhận - Cháu sẽ giúp
chú nếu chú...
- Cậu tử tế quá - Parker nói.
- Chú chờ cháu nói hết đã. Cháu sẽ giúp chú tìm viên kim cương, nếu chú
giúp gánh xiếc tìm Belle.
- Belle hả? Belle là ai.
- Một con rắn của bà Winifred.
- Một con rắn à? Này, tôi không muốn bị một con vật bẩn thỉu của gánh
xiếc này cắn đâu nhé.
- Thưa chú Parker, không có con rắn nào của gánh xiếc là rắn độc hết. Có
kẻ đã ăn cắp Belle, cũng như ăn cắp đôi giầy của người khổng lồ, cây gậy
của người lùn, dây thòng lọng của cao bồi và cây kiếm của nghệ sĩ nuốt
kiếm.
- Một tên thích đùa đang giải trí! Parker đáp. Những chuyện đó không liên
quan đến tôi. Tôi là thám tử làm việc cho người. Chứ không làm cho rắn.
- Chú Parker ơi, chú nghe này. Chú của cháu sẽ cho lục soát gánh xiếc để
tìm Belle. Chú Frank muốn chú giúp. Việc này cho phép chú tìm viên kim
cương của chú một lần nữa. Vì nghề chú là thám tử, có thể chú sẽ để ý đến
những chỗ giấu mà người của chú Frank bỏ qua.
- Nếu vậy - Parker gãi cầm phân vân - Cậu có thể mô tả con vật bị thất lạc