thân cứu người đã là tận tình tận nghĩa……
Hạ Úc Huân vừa muốn đứng dậy, mới vừa xốc chăn lên, đột nhiên phát
hiện chính mình cư nhiên không mặc gì, vì thế lập tức kinh hô một tiếng lùi
vào lại.
Cô nhìn chung quanh một vòng không tìm được bất cứ quần áo gì, cuối
cùng vẫn là dưới giường tìm thấy một chiếc áo sơ mi trắng.
Thất thần đem quần áo tròng lên, mặt vẫn lưu lại hơi thở anh, là chứng
cứ duy nhất cho thấy anh đã tới.
Hạ Úc Huân mặc quần áo xong ngồi dậy muốn xuống giường, kết quả,
mới vừa xuống đất hai chân mềm nhũn liền thiếu chút nữa ngã xuống.
“Đáng chết……” Hạ Úc Huân ảo não không thôi mà nguyền rủa một
tiếng.
Thật là tức chết cô, tuy nói tối hôm qua ngay từ đầu là cô chủ động,
nhưng sau đó lại hoàn toàn chính là anh đang tra tấn cô, cũng coi như huề
nhau mới đúng! Anh cũng không chịu thiệt mà?
Hạ Úc Huân tâm tình tích tụ mà chậm rãi đi đến cửa sổ sát đất, buồn bực
ghé vào cửa kính, ở đất nước xa lạ này, nhìn người xe dưới lầu như nước
chảy, khó chịu trong lòng nói không nên lời, có loại cảm giác bị người ta
vứt bỏ……
Cô a một tiếng hà hơi trên cửa kính, sau đó oán hận mà dùng ngón tay
viết mấy chữ, “Lãnh Tư Thần, kẻ lừa đảo!”
“Tiểu Huân……”
Phía sau, cái ôm ấm áp mà quen thuộc của người đàn ông khiến Hạ Úc
Huân tim đập lỡ một nhịp, vừa mừng vừa sợ lại ủy khuất, nội tâm ngũ vị