“Thật sự?” Lãnh Tư Triệt vẫn có chút không yên tâm.
Hạ Úc Huân rốt cuộc bị anh hỏi đến mức có chút phiền, mở đôi mắt mê
ly nhìn anh, cầm tay anh lên, đặt ở bên môi.
Sau đó……
Cắn mạnh một cái.
Lãnh Tư Triệt lập tức đau đến mức hô nhỏ một tiếng: “Cô……”
Hạ Úc Huân cười ngây ngô, sờ sờ đầu anh,: “Đau chứ! Là thật sự, anh
không phải đang nằm mơ. Tin đi!”
Sở thích của người nào đó uống rượu xong cắn người lại lần nữa phát
huy đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Lãnh Tư Triệt quả thực bị cô đánh bại, dở khóc dở cười mà nhìn cô, sau
đó không giải thích được ở trên má cô nhéo nhéo.
“Đau đau đau……” Hạ Úc Huân cau mày rụt lại, nước mắt lưng tròng
mà nhìn anh.
Nhìn đôi mắt sương mù long lanh kia của cô, Lãnh Tư Triệt cầm lòng
không được mà càng dựa càng gần, lúc chỉ còn lại có mấy centimet đột
nhiên đứng lên, nét mặt có chút run run, nói: “Được, tỉnh thì tốt, cô nhanh
chóng tắm đi! Thời gian không còn sớm, tắm xong đi ngủ sớm một chút,
ngày mai còn phải dậy sớm đi làm.”