-
Nửa giờ sau.
Lãnh Tư Thần đóng cửa phòng đi ra ngoài.
Tần Mộng Oanh nhìn sắc mặt anh đã biết kết quả bọn họ nói chuyện.
Lương Khiêm ở ngoài cửa đợi đã nửa ngày, thấy Lãnh Tư Thần đi ra, lập
tức chạy tới vẻ mặt khẩn trương mà đưa cho anh một bút ghi âm.
“Đây là cái gì?” Lãnh Tư Thần hỏi.
“Lúc thu thập đồ của chị dâu phát hiện ra, anh nghe một chút sẽ biết. Tôi
mới vừa nghe rồi……” Lương Khiêm sờ sờ cái mũi, anh vừa rồi đã nghe
qua.
Lãnh Tư Thần ấn chốt mở.
Đoạn đối thoại của anh cùng Bạch Thiên Ngưng tối hôm đó lập tức vang
lên.
Lãnh Tư Thần kinh ngạc vạn phần mà nghe bên trong hai người nói
chuyện với nhau.
Những lời này, mỗi một câu đều đủ để khiến Hạ Úc Huân suy sụp.
Lãnh Tư Thần nặng nề mà tắt bút ghi âm, sắc mặt gần như dữ tợn, nói:
“Vì cái gì? Cô ấy vì cái gì không nói? Nếu cô ấy nói cho tôi biết chuyện
này, tôi có thể giải thích!”
Tần Mộng Oanh bên cạnh cười khổ nói: “Nếu anh thương tổn một cô
gái, cô ấy lại không nói, đó là bởi vì cô ấy muốn rời khỏi anh. Có lẽ, so với
việc này cô ấy cũng đã sớm thất vọng đối với anh rồi.