Cô có phải hẳn là nên cảm động đến rơi nước mắt, quên đau xót, lập tức
nhào vào lòng cha ruột, sau đó cảm tạ vận mệnh nhân từ hay không?
Cô căn bản không cách nào làm được lúc ba cô vừa mới chết không bao
lâu liền lập tức nhận Nam Cung Lâm, trong lòng cô, đây không thể nghi
ngờ là sự phản bội với Hạ Mạt Lâm.
Có lẽ loại ý tưởng này có chút quá khích, nhưng, mặc kệ trước đây, hay
là hiện tại, cô cảm tạ Nam Cung Lâm vì cô làm mọi chuyện, lại không cách
nào chấp nhận được ông, không có cách nào gọi ông một tiếng ba.
Ba cô, chỉ có một.
Tần Mộng Oanh có câu nói rất đúng, người tồn tại vĩnh viễn kém so với
người chết đi.
Lúc ấy sau khi Nam Cung Lâm nói rõ chân tướng hoàn toàn không có
bất cứ ý gì muốn ép cô chấp nhận ông, dường như chỉ đơn thuần kể lể sự
thật.
Nhưng, cô lại có thể từ trong mắt ông nhìn thấy sự thấp thỏm bất an ẩn
sâu, cùng với ngựa tốt……
Mà cuối cùng, đáp án của cô vẫn khiến ông thất vọng rồi.
Cô trước sau không quên được ý cười nơi khóe miệng ba cô trước khi
chết.
Cô không cách nào tiếp thu Nam Cung Lâm.
Nam Cung Lâm tựa hồ cũng đã sớm liệu được kết quả này, trước sau như
một mà dùng thân phận bạn bè đói xử với cô.
Ông biết cô chán ghét tranh đấu hào môn thương trường, dựa theo tâm
nguyện của cô đem cô đưa đến một thôn trấn nhỏ.