“Mẹ không muốn nói, con cũng sẽ không miễn cưỡng.” Cậu nhóc lập tức
một bộ mẹ một chút cũng không xem con như người một nhà.
“……” Đứa nhỏ này!
Tự biết con trai không dễ lừa gạt, Hạ Úc Huân đành phải thành thật trả
lời: “Quen biết! Là người quen trước kia của mẹ!”
Vừa rồi thật là mạo hiểm, đồng thời Hạ Úc Huân cũng kinh hỉ vạn phần,
bọn họ không nhận ra mình, cư nhiên thật sự không nhận ra! Thật tốt quá!
“Mẹ, hôm nay mẹ rất không vui, là xảy ra chuyện gì sao?” Tiểu Bạch
mẫn cảm hỏi.
Hạ Úc Huân đem đầu dựa vào cửa kính, uể oải ỉu xìu nói: “Gần nhất thần
kinh có chút suy nhược, quá căng thẳng.”
“Mẹ, mẹ cô đơn sao?” Tiểu Bạch chớp đôi mắt hỏi.
Hạ Úc Huân bật cười, cậu một đứa trẻ, biết cái gì là cô đơn.
“Mỗi ngày đều có việc bận rộn cần hoàn thành, sao có thể cô đơn a?”
“Mẹ, mỗi ngày mẹ đều để mình bận rộn như vậy, kỳ thật là bởi vì mẹ
dừng lại liền sẽ cô đơn khổ sở.” Tiểu Bạch nghiêm túc mà nhìn cô.
Đứa nhỏ này phân tích tâm lý thật là chính xác, cư nhiên thật sự bị cậu
nói đúng.
“Dì Nguyệt dạy con không tồi.” Hạ Úc Huân dở khóc dở cười mà nhéo
nhéo cái mũi nhỏ cậu.
Tiểu Bạch ở trước ngực Hạ Úc Huân cọ cọ, ngửa đầu nhỏ, nghiêm trang
mà nói: “Mẹ, nếu mẹ cô đơn, con không ngại tìm ba ba cho con.”