“Nghĩ……” Hạ Úc Huân đột nhiên nghĩ đến lời Tiểu Bạch nói với mình,
búng ngón tay nói: “Nghĩ tìm cho Niếp Niếp một người cha a!”
“Úc Huân, đừng nói giỡn!” Tần Mộng Oanh sửng sốt, tiếp theo nhướng
mày nói: “Em không biết có câu nói đã không muốn chớ đẩy cho người
sao?”
Hạ Úc Huân vừa ăn dưa hấu vừa buột miệng nói: “Không muốn? Ai nói
em không muốn, em rất muốn chứ!”
Tần Mộng Oanh có chút vô ngữ mà nhìn cô, nói: “Em rốt cuộc có ý gì
a?”
“Kỳ thật, gần đây em đột nhiên nghĩ thông suốt, đời người còn có bao
nhiêu cái 5 năm chứ! Hiện tại chúng ta đã đến cuối của tuổi thanh xuân, lại
không nắm bắt thời gian liền thật sự không còn kịp nữa, cả đời đều đã tiêu
hao trên người một người đàn ông không tiền đồ như vậy!” Hạ Úc Huân có
chút phấn khởi mà nói.
“Ách, Úc Huân, em không sao chứ? Thật khó thể tin nổi đây là lời từ
trong miệng em nói ra……” Tần Mộng Oanh lau mồ hôi.
Hạ Úc Huân không thèm để ý mà nhếch khóe miệng, đáy mắt lại không
có ý cười, nói:“Không có việc gì a, có thể có chuyện gì? Em đột nhiên nghĩ
thông suốt mà thôi! Chị nói, nếu đàn ông bọn họ đều có thể nhìn ra, bắt đầu
cuộc sống mới, chúng ta cần gì phải chấp nhất như vậy?
Em đột nhiên tưởng niệm mùa xuân, muốn tìm một người đàn ông,
không được sao? Dựa vào cái gì bọn họ có thể tiêu dao khoái hoạt, chúng ta
lại phải chịu ràng buộc, mỗi ngày giống như tu khổ hạnh?”
Nghe đến đó, Tần Mộng Oanh nhìn Hạ Úc Huân bình tĩnh vạn phần, kỳ
thật ánh mắt hàm chứa vài phần trào phúng cùng oán giận, đột nhiên liền
hiểu ra, thở dài nói: “Úc Huân, em tức giận sao?”