Tuy rằng cô vẫn luôn làm bộ không chút nào để ý, mà sự thật chứng
minh cô quả thật cũng che dấu thành công, nhưng, lúc cô tận mắt nhìn thấy
một màn này, chung quy vẫn là lộ ra sơ hở.
Hạ Úc Huân nghe vậy hô hấp cứng lại, có cảm giác như bị nhìn thấu tức
giận.
Tức giận? Cô có sao?
Cúi đầu nhìn miếng dưa hấu bất tri bất giác bị cô chọc nát……
Được rồi! Cô có!
Hạ Úc Huân dùng muỗng dường như tiếp tục chọc dưa hấu cho hả giận,
lẩm bẩm nói: “Nhìn thấy người kia đã từng lời thề son sắt nói cái gì đời này
không thể thiếu em, kết quả em mới chết 5 năm liền vui vẻ bên người mới,
có thể không tức giận sao? Em có tu luyện cũng không đến mức tâm như
nước lặng như chị, nên tức giận vẫn sẽ tức giận!”
Cô tâm như nước lặng? Tần Mộng Oanh nghe vậy không nói chuyện, chỉ
cười khổ lắc lắc đầu.
Sau khi cùng Hạ Úc Huân hàn huyên vài câu, Tần Mộng Oanh ngược lại
an tâm, bởi vì phản ứng như vậy của Hạ Úc Huân ngược lại là rất bình
thường, một chút cảm xúc đều không có mới không bình thường.
Hy vọng chuyện này có thể thuận lợi vượt qua, đừng xảy ra cái gì ngoài
ý muốn.