Hạ Tiểu Bạch không khóc, Hạ Úc Huân lại khóc, nhìn cậu nhóc khẩn
trương mà đem tay mình cầm trong lòng bàn tay nho nhỏ, nước mắt hoàn
toàn không khống chế được liền lăn dài……
“Mẹ, mẹ đừng khóc, thực xin lỗi, mẹ là con sai rồi…… Con xin lỗi……
Mẹ con xin lỗi……” Tiểu Bạch vừa thấy mẹ khóc biện pháp gì cũng không
có, lập tức hoảng sợ.
Nhìn hai mẹ con như thú mẹ bị thương thú con rúc vào lòng cùng nhau
khóc thút thít, Lãnh Tư Thần cảm thấy mình quả thực là người xấu tội ác
tày trời.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ……” Đến gần cảm giác được nhịp tim cùng
nhiệt độ cơ thể của Hạ Úc Huân không bình thường, trực giác Tiểu Bạch có
chút không thích hợp.
Không xong rồi!
Mẹ không thể chịu kích thích, đều do mình, là mình làm hại mẹ khổ sở
như vậy! Nếu chính mình không xúc động như vậy……
“Mẹ không có việc gì.” Môi dưới Hạ Úc Huân cơ hồ bị cắn đến trắng
bệch, lại vẫn thần sắc như thường.
Thời điểm này, cô sao có thể ngã xuống để Tiểu Bạch một mình đối mặt!
Tuyệt đối không thể!
“Mẹ, thật sự không có việc gì? Mẹ không cần gạt con.” Tiểu Bạch vẫn có
chút không yên tâm mà gắt gao nhìn chằm chằm cô.
“Ưm, kỳ thật có việc…… Mẹ bị con làm cho tức điên lên rồi, con có
phải nên có điều bày tỏ hay không?” Hạ Úc Huân ngồi xổm trước mặt cậu,
ủy khuất lau nước mắt.