Em xem anh như sài lang hổ báo, hồng thủy mãnh thú cảnh giác phòng
bị.
Anh đáng sợ như vậy sao?
Đúng, từ lúc đầu tiên nhìn thấy ánh mắt cô anh liền phát hiện, cô sợ anh!
Nhận thức này khiến anh lạnh thấu xương, như rơi vào động băng sâu
vạn trượng.
Cuối cùng, muôn vàn đau đớn chỉ hóa thành một nét thoáng hiện qua
khóe miệng bất đắc dĩ chua xót, anh trầm mặc xoay người, đi vào phòng
bệnh.
Sau một lúc lâu đều không có tiếng bước chân, anh mới đưa lưng về phía
cô bố thí mở miệng, nói: “Chẳng lẽ cô muốn một người bệnh đứng còn
không vững phải đứng ở chỗ này bồi cô nói chuyện?”
Thanh âm lạnh nhạt truyền đến, Hạ Úc Huân cắn cắn môi, lôi kéo tay
Tiểu Bạch đi theo vào phòng bệnh.
Phòng bệnh.Lãnh Tư Thần dựa vào đầu giường, nhìn hai người trước
mắt một bộ chờ đợi nhận lệnh từ thẩm phán, giống như mình thật sự là cái
ác ma, trong lòng chua xót không thôi.
Sớm đã biết không phải sao?
Cho dù cô xuất hiện, cũng không dễ dàng tiếp nhận mình như vậy, huống
chi, cô xuất hiện căn bản là không phải vì mình, mà vì con trai bảo bối của
cô.
Nhìn thấy cô khẩn trương che chở cho Tiểu Bạch, một cổ đố kị không
tên sắp sửa đem anh đốt cháy hầu như không còn gì, cho dù anh cơ hồ đã
xác định đứa nhỏ này cũng là con anh.