Hạ Úc Huân nhìn người đàn ông khó chịu trước mắt, trong lòng lửa giận
vô danh cọ cọ bùng phát, nhưng lại không có biện pháp nào với anh.
Hạ Úc Huân thu con ngươi dấu đi sự tức giận, đôi môi hơi chu lên, nhẹ
nhàng hướng cái muỗng thổi thổi, sau đó ôn nhu đưa đến bên miệng anh,
nói:“Được rồi, không nóng.”
Lãnh Tư Thần rốt cuộc chịu phối hợp, nhưng, canh gà vừa vào miệng lại
có vẻ không có mùi vị gì cả.
Giờ này khắc này, anh nào có tâm tư uống canh gà, áp lực suốt 5 năm
tưởng niệm, anh chỉ muốn âu yếm, phần lớn tâm tư đều tập trung trên môi
cô.
Hạ Úc Huân có chút vô ngữ, chỉ là uống cái canh gà mà thôi, anh cần
phải dùng vẻ mặt nhộn nhạo say mê đó sao?
Nói đi nói lại, 5 năm không gặp, khuôn mặt người đàn ông này thật là
càng ngày càng trêu hoa ghẹo nguyệt, năm tháng hoàn toàn không lưu lại
vết tích trên khuôn mặt anh, ngược lại khiến anh càng thêm thâm thúy mê
người trưởng thành đầy mị lực.
Đã từng, nhất cử nhất động của anh đều có thể khiến cô trầm mê trong
đó không cách nào tự kềm chế, anh chỉ cần bố thí cho cô một cái ánh mắt,
cô đều sẽ hưng phấn mà vài ngày ngủ không yên, cả trái tim đều nhảy lên
vì anh.
Cô còn chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình có thể đối với anh tâm
lặng như nước thế này.
Tất cả đều là mây bay, không tức là sắc, sắc tức là không, chỉ là cái xác
mà thôi.
Hạ Úc Huân cảm thấy cảnh giới của mình thật là càng lúc càng cao!