Hạ Úc Huân nghe vậy lộ ra vẻ kinh ngạc. Hả…… Cư nhiên dễ nói
chuyện như vậy……
Hạ Úc Huân hoảng hốt một lát vội vàng đáp lại: “Đã biết! Cám ơn Lãnh
tiên sinh!”
Lãnh Tư Thần thế mới biết thì ra con trai gác cổng, anh còn có thể nói
cái gì, cho dù là ghen ghét đến cả trái tim đều chua xót, cũng chỉ có thể thả
cô về nhà cùng con trai ngủ.
Về đến nhà, tiếp nhận một trăm lẻ tám câu hỏi của con trai, cô nói thêm
chọc cười dỗ dành rồi làm nũng cuối cùng mới khiến cậu nhóc an tâm.
Ngày đầu niên gian nan nhất đã qua, hy vọng về sau cũng sẽ thuận lợi.
Hy vọng cuộc sống yên bình như vậy, có thể tiếp tục.
-
Ngày hôm sau, giữa trưa trước 12 giờ Hạ Úc Huân mới đến bệnh viện.
Bên ngoài nắng gắt như đổ lửa, cô thật vất vả tới bệnh viện, cho rằng vào
phòng bệnh liền sẽ mát mẻ một chút, nào ngờ sau khi vào vẫn nóng hệt như
nhau.
“Không mở điều hòa sao?” Hạ Úc Huân thở hồng hộc hỏi.
Lãnh Tư Thần ngồi ở kia nhàn nhã tự đắc mà uống trà xem văn kiện,
cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Điều hòa hỏng rồi, đang sửa.”
Hạ Úc Huân hồ nghi mà nhìn anh một cái, cảm thấy có chút không thích
hợp, nhưng lại không thể nói chỗ nào không đúng.
Hạ Úc Huân rã rời ngồi xuống bên trên sô pha, cầm lấy một quyển
notebook không ngừng quạt gió.