“Chú ý muốn nói có thể cô gái này chính là chị Huân sao? Sao có thể?
Tôi tận mắt nhìn thấy bia mộ chị ấy! Còn mỗi năm đều đi tảo mộ……
Tôi……”
“Tiểu Mặc, cậu trước đừng kích động, tôi chỉ là hoài nghi mà thôi, người
chết sao có thể sống lại?”
“Nhưng nếu chị ấy căn bản là chưa chết?” Nam Cung Mặc vẻ mặt khẩn
trương mà đi qua đi lại, sau đó truy vấn nói: “Lai lịch của cô gái này? Chú
có tra chưa?”
“Tra rồi, ở thành Tây Hạnh Hoa Thôn, là một giáo viên toán trung học,
nghe nói là xấu nữ nổi tiếng ở Hạnh Hoa Thôn, vừa tẩy trang liền không
thể gặp người, có con trai bốn tuổi……” Âu Minh Hiên chậm rãi nói tình
huống cô gái kia.
Nam Cung Mặc cắt ngang anh, hỏi: “Cô ấy tên là gì?”
Âu Minh Hiên nghĩ nghĩ, đáp: “Hình như là tên Hạ Tiểu Hoa!”
“Hạ Tiểu hoa?”
“Đúng vậy, ngay cả tên đều bắt chước Úc Huân, vừa nhìn chính là giả
rồi!”
“Chú xác định là tên này?” Nam Cung Mặc hồ nghi.
“Chắc chắn! A…… Không đúng…… Nói sai một chữ rồi, là Hạ Như
Hoa!” Âu Minh Hiên sửa lại.
“Hạ Như Hoa?! Rốt cuộc là cái nào, chú nói rõ ràng cho tôi được không?
Chú có phải thật sự già rồi nên lẫn lộn ngay cả cái tên đều không nhớ rõ!”
Nam Cung Mặc táo bạo mà phỉ nhổ nói.