Âu Minh Hiên khóe miệng khẽ nhếch, lấy ra túi hồ sơ ném cho cậu, nói:
“Chính là Hạ Như Hoa! Lúc này không sai!”
Người không quan trọng, anh nào nhớ rõ ràng tên chứ!
Nam Cung Mặc nhìn hồ sơ trên túi hồ sơ rõ ràng ba chữ Hạ Như Hoa,
thất thần lẩm bẩm: “Hạ Như Hoa…… Như Hoa……”
“Này…… Cậu làm sao vậy?” Nhìn thấy Nam Cung Mặc biểu cảm từ
kinh ngạc đến mừng như điên đan xen, Âu Minh Hiên duỗi tay qua vẫy vẫy
trước mắt cậu.
“Ngu ngốc ngu ngốc! Âu Minh Hiên chú cái tên siêu cấp ngu ngốc này!
Lãnh Tư Thần không biết còn được, hắn căn bản không quan tâm mọi thứ
về chị ấy, nhưng chú thì sao? Cư nhiên ngay cả chú cũng quên!” Nam Cung
Mặc kích động mà quát anh.
“Ách, tôi đã quên cái gì? Cậu rốt cuộc đang nói cái gì!” Âu Minh Hiên bị
cậu ta quát đến vẻ mặt mê mang.
“Như Hoa! Hai chữ này chẳng lẽ chú nghe xong không cảm giác gì sao?
Dù gì chú cũng là Ngọc Thụ, chú cư nhiên lại quên Như Hoa!” Nam Cung
M mặt đầy khinh bỉ, một bộ chú quả nhiên là già rồi nên ngu ngốc.
“Như Hoa…… Ngọc thụ…… Như Hoa…… A……” Âu Minh Hiên đầu
ong một tiếng rung động: “Chẳng lẽ……”
Anh rốt cuộc nhớ tới, năm đó bọn họ cùng nhau đóng tuồng kịch “Một
cây nở hoa thụ”, kịch bản là Nam Cung Mặc chính tay viết ra, còn anh,
không phải là nam chính Ngọc Thụ sao!