chị Huân của tôi chứ! Tôi phải sửa sang lại một chút mới đi gặp chị ấy
được!”
“Đi đi đi, đẹp chết cậu đi! Vậy chú đây đi trước một bước!”
“Mau cút đi!”
Phía sau, con ngươi Nam Cung Mặc tràn đầy cảm xúc cuồn cuộn, hít sâu
vài hơi mới chậm rãi bình tĩnh trở lại……
-
Hạnh Hoa Thôn.
Tần Mộng Oanh nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa còn tưởng rằng là Hạ
Úc Huân đã trở lại, kết quả vừa mở cửa, thế nhưng thấy được mặt Âu Minh
Hiên……
Trong nháy mắt, trên mặt cô hiện lên chút hoảng loạn hoàn toàn chưa
điều chỉnh lại được, cũng may Âu Minh Hiên dò đầu hướng bên trong xem,
không có chú ý tới phản ứng của cô.
“Vị tiên sinh này, xin hỏi anh tìm ai?” Trong thời gian vài giây này cũng
đủ cho cô điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất.
“Bệnh viện lần đó có gặp qua, tôi họ Âu, tìm Hạ Úc Huân!”
“Hạ Úc Huân?” Tần Mộng Oanh mặt lộ vẻ khó hiểu.
Ba chữ Hạ Úc Huân, chứng thực sự lo lắng của cô. Quả nhiên, Âu Minh
Hiên bên này cũng giấu không được. Chỉ là, so với tưởng tượng của cô còn
nhanh hơn.
“Chính là Hạ Như Hoa! Cô ấy đâu rồi? Bảo cô ấy lập tức ra đây gặp tôi!”
Âu Minh Hiên không kiên nhẫn nói.