giống như nhìn chúa cứu thế, nghĩ thầm, cô nương này đang phóng đại
chiêu a!
Là đàn ông đều sẽ không nhẫn tâm cự tuyệt một cô gái như vậy xin giúp
đỡ.
Huống chi Lãnh Tư Thần trước kia còn từng có một đoạn với cô, như lời
Lâm Tuyết nói với cô chính là, cô ấy ở vào thời điểm anh thống khổ nhất
mà bên cạnh anh……
“Tôi cho rằng Lâm tiểu thư là người thông minh.” Lãnh Tư Thần nhìn
cô, không nhanh không chậm mà nói một câu, ánh mắt so với nước mưa
dừng trên người cô còn lạnh hơn tựa hồ trong nháy mắt nhìn thấu toàn bộ
mọi thứ của cô.
Lâm Tuyết thân thể cứng đờ, nói: “…… Cái gì? Tôi không hiểu ngài là
có ý gì?”“ý của tôi sao?” Lãnh Tư Thần sửa sang lại cổ tay áo, ngay sau đó
mở miệng, nói: “Ý của tôi là, tôi từ chối.”
Lâm Tuyết trong nháy mắt mở to hai mắt, tựa hồ không dám tin tưởng.
Mặt Hạ Úc Huân cũng đầy vẻ ngoài ý muốn trộm nhìn Lãnh Tư Thần.
Được rồi, cô tựa hồ đã quên anh không phải một người đàn ông……
“Vì cái gì…… Rõ ràng…… Rõ ràng ngài lần trước còn giúp tôi……”
Lâm Tuyết run rẩy lẩm bẩm.
Lãnh Tư Thần lạnh như một tòa băng sơn hình người đứng ở nơi đó, mặt
không cảm xúc nói: “Lâm tiểu thư, chúng ta hình như không hề quen thuộc.
Tôi từng giúp cô một lần, liền nhất định phải giúp cô lần thứ hai sao? Đây
là đạo lý gì?”
Một câu, trực tiếp hoàn toàn phủi sạch quan hệ với cô.