“Em nhớ rõ?” Lãnh Tư Thần khẽ nhếch.
“Nhiều người nhắc nhở như vậy, tôi có thể không nhớ rõ sao?” Nghiêm
Tử Hoa nói một lần, học trưởng nói một lần, vài phút trước Tiểu Bạch còn
nói một lần.
“Anh đêm nay liền trở về.” Lãnh Tư Thần nói.
“Anh về lúc nào đâu có gì liên quan tới tôi? Anh rốt cuộc có chuyện gì?”
“Buổi tối em có thể một mình qua chỗ anh được không?” Lãnh Tư Thần
thanh âm trầm thấp mà lười biếng.
“……” Da mặt tên này rốt cuộc là làm từ chất gì?
Hạ Úc Huân hít sâu một ngụm, gằn từng chữ một nói: “Một mình đem
anh trói lên đánh cho một trận tôi thật sự sẽ ở lại!”
Lãnh Tư Thần hiển nhiên cũng biết yêu cầu này cô không thể nào đáp
ứng, bất quá là quá nghiện miệng, khẽ cười một tiếng nói: “Vậy em ngày
mai sẽ đến chứ? Nhớ chuẩn bị quà sinh nhật cho anh.”
Nói xong trước khi Hạ Úc Huân hoàn toàn xù lông liền cúp máy.
Để lại Hạ Úc Huân đứng tại chỗ tức giận đến bốc khói, cô vừa rồi còn
dõng dạc cùng Tiểu Bạch bảo bối nói căn bản không tức giận, ha ha, có thể
sao?
Cô đều đã bị tức chết một vạn lần rồi!
-
Trong phòng học lớp hai trường tiểu học Nam Cẩn.