Cuos máy xong hướng Tần Mộng Oanh nói: “Đêm hôm khuya khoắt, em
đừng đi, anh đi, cam đoan giúp em đem nha đầu kia mang về.”
“Vậy anh trên đường cẩn thận một chút.”
“Được rồi!” Một câu quan tâm bình thường của tức phụ nhi, lập tức làm
Âu Minh Hiên như tiêm máu gà nửa đêm lái xe đi ra ngoài.
-
Ngay lúc Âu Minh Hiên chạy tới phòng bao.
Hạ Úc Huân đang đứng trên bàn trà hát “Song tiệt côn”, hơn nữa trong
tay cô thật sự còn có một cặp song tiết côn, múa uy vũ sinh phong, cũng
không biết lấy đâu ra.
“Một cái mã bộ về phía trước, một cái tả câu quyền hữu câu quyền,
người một câu chọc ta xù lông có nguy hiểm, lại tái diễn, một cây ta không
lấy ra, một cây cất kỹ nhiều năm, nó vẫn luôn ở bên người…… Mau sử
dụng song tiệt côn hừ hừ ha hề, mau sử dụng song tiệt côn hừ hừ ha
hề……”
Thật là điên không nói nổi……
“Hạ Úc Huân, em xuống dưới cho anh! Mới ra viện một ngày a, sao lại
nháo rồi? Ngao! Tay tay tay của tiểu gia……”
Âu Minh Hiên nhất thời không quan sát bị song tiệt côn của cô đánh, đau
đến ngao ngao kêu lên:”Nha đầu chết tiệt kia! Em có thể đem gậy gộc trong
tay em ném xuống hay không?”
Hùng hài tử xúi quẩy
Sao mỗi lần gặp cô đều là thể xác lẫn tinh thần bị tổn thương chứ!