Hạ Úc Huân bám vào bờ vai anh, trong miệng vẫn ồn ào như trùm thổ
phỉ, nói:“Làm tướng công sơn trại của bổn cô nương đãi ngộ rất tốt, bảo
đảm anh về sau theo tôi ăn uống no say, chỉ cần anh đừng dong dài như
vậy……”
Âu Minh Hiên đầu đầy hắc tuyến giật giật khóe miệng.
Người phụ nữ này thực sự điên rồi!
Cô không phải độ lượng nhất sao?
Cô không phải cái gì cũng đều không để bụng sao?
Vì cái gì hiện tại phải chật vật không tiền đồ biến mình thành như vậy!
Vì tên hỗn đản kia, thật sự đáng giá sao? Chỉ bởi vì anh ta là thanh mai
trúc mã của cô?
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô thậm chí từ bỏ việc thích quản lý du lịch,
chạy tới làm vệ sĩ riêng cho anh ta.
Nghe được tin tức anh muốn đính hôn, trước nay vẫn luôn qua loa cộc
cằn cô cư nhiên trở nên thương xuân bi thu, ai oán đau buồn, còn kém Lâm
Đại Ngọc người ta an táng.
Cả ngày mất hồn mất vía, thế cho nên thời điểm bảo hộ tên hỗn đản kia
thiếu chút nữa bỏ mạng dưới súng của bọn bắt cóc cũng chưa khiên cô nhớ
lâu, hiện tại càng làm cô trầm trọng thêm, cư nhiên kéo thân thể vốn cực kỳ
suy yếu đêm khuya uống say!
Tức giận thì tức giận, cuối cùng vẫn là chấp nhận đem cô khiêng đi ra
ngoài, bởi vì không biết địa chỉ nhà cô, đành phải đưa đến khách sạn gần
nhất trước.