“Này này, dù sao tôi cũng cứu cậu một mạng a! Đây là thái độ của cậu
đối đãi ân nhân cứu mạng sao?”
“Vậy cô muốn tôi phải như thế nào? Lấy thân báo đáp?”
Hạ Úc Huân khinh thường nói, “Ai thèm, bà cô sớm đã có người thích.”
Hai người trầm mặc trong chốc lát.
Hạ Úc Huân thiếu kiên nhẫn, hỏi: “Cậu có muốn ở nhà bạn cậu trước vài
ngày không?”
“Tôi cho rằng cô muốn khuyên tôi về nhà.”
“Bỏ nhà đi, nếu là tôi mà nói, tôi sẽ không về nhà, như thế nào cũng phải
biến mất mấy ngày để bọn họ lo lắng một chút, biết tầm quan trọng của tôi
a!” Hạ Úc Huân đương nhiên mà nói.
Nam Cung mặc kinh ngạc mà nhìn cô, cô gái này luôn luôn đánh bất
ngờ, đoán không ra bước tiếp theo cô sẽ làm ra phản ứng gì.
Nam Cung mặc suy sụp mà gục đầu xuống, nói: “Tôi không biết nên đi
đâu, bất luận tôi đi đâu, bọn họ đều có thể tìm được tôi. Có đôi khi, thật sự
rất muốn cứ như vậy biến mất, hoặc là, đi đến một nơi không ai tìm thấy.
Cám ơn cô đã cho tôi ở lại một đêm, hiện tại…… Để cho tôi tự thân tự
diệt đi! Để tôi ngồi ở chỗ này từ từ ngừng thở, từ từ thối rửa, từ từ phong
hoá……”
Khóe miệng Hạ Úc Huân run rẩy mà nhìn cậu, nói:“Ăn sáng chưa?”
“Vẫn chưa! Bụng tôi rất đói chị à!” Nam Cung mặc rất nhanh bay tới kéo
tay Hạ Úc Huân, cậu nghĩ thông suốt, kêu một tiếng chị mà thôi, có cái gì
khó.