Mọi thứ này, đều là đương nhiên……
Vốn tưởng rằng khó có thể thích ứng người kia sẽ là anh, trên thực tế,
lãnh đại tổng tài vẫn trước sau như một tiêu sái, qua lại như thường.
Đến cuối cùng, ấm áp trôi qua nhanh, nhất thời không cách nào thích từ
người khác thành chính cô.
Không có gì khổ sở, chỉ là biến trở về như trước kia mà thôi, coi như
mấy ngày này cái gì cũng chưa từng phát sinh.
Hạ Úc Huân vội vàng đuổi tới cửa phòng bếp giúp Tần Mộng Oanh thu
thập mảnh vỡ, mặt đầy nhiệt tình nói, “Tần tiểu thư, cô ngồi đi, cái này giao
cho tôi thì được rồi! Mau đi mau đi!”
Tần Mộng Oanh nhìn Hạ Úc Huân dường như không có việc gì, lộ ra vẻ
lo lắng, cô bắt đầu hiểu vì cái gì cô lại bị bệnh như vậy.
Thẳng đến khi Hạ Úc Huân bởi vì thất thần, ngón tay bị sứ cắt qua, Âu
Minh Hiên mới rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà tiến lên đem tay cô
cầm, ngăn cản động tác tiếp tục của cô, nói: “Hạ Úc Huân, em đủ chưa?
Khổ sở thì khóc đi! Như vậy tính cái gì? Em luôn như vậy! Em có biết hay
không em như vậy thật sự rất chán ghét? Muốn khóc thì khóc, muốn cười
thì cười, làm ra dáng vẻ không có việc gì như vậy cho ai xem?”
Hạ Úc Huân bất mãn mà liếc mắt nhìn Âu Minh Hiên một cái, nói: “Vậy
ý anh là, em một hai phải khóc, anh mới vừa lòng?”
Bị Hạ Úc Huân nói như vậy, Âu Minh Hiên nhất thời cũng không biết
nên ứng đối như thế nào, thất bại mà quay đầu đi.
Hai người đều không nói chuyện, ngắn ngủi trầm mặc làm không khí xấu
hổ bao quanh, Hạ Úc Huân cầm lòng không được mà nhớ tới buổi tối hôm
đó Âu Minh Hiên thổ lộ với cô, tim đập nhanh hơn.