“Úc huân, kỳ thật hôm nay tìm cô, còn có một việc muốn cùng cô
thương lượng.” Nam Cung Lâm trầm ngâm nói.
“Chuyện gì?” Hạ Úc Huân có chút hồ nghi hỏi. Cô vẫn là lần đầu tiên
thấy Nam Cung Lâm lộ ra vẻ do dự cùng thấp thỏm như vậy.
Nam Cung Lâm ấp ủ đã lâu, rốt cuộc mới mở miệng nói, “Úc huân, tôi
thực thích cô, cho nên, tôi muốn nhận cô làm con gái nuôi, không biết cô có
nguyện ý hay không?”
“Con gái nuôi……” Hạ Úc Huân ngẩn ra.
OMG! Nhân vật truyền kỳ oai phong một cõi trong tưởng tượng của cô
cư nhiên muốn nhận cô làm con gái nuôi?
Nam Cung Lâm thấy cô kinh ngạc đến ngây người khẽ cười một tiếng,
nói: “Cô không cần lập tức cho tôi đáp án, sũy nghĩ thật kỳ rồi hãy quyết
định. Được, tôi trước mang cô đi tìm tiểu mặc!”
Hạ Úc Huân đi theo Nam Cung Lâm mới vừa đi đến cửa phòng ngủ Nam
Cung mặc.
Mới vừa đi đến gần một cái chén liền từ bên trong bay ra, nghênh diện
hướng tới Nam Cung Lâm đập lại, đám người hầu cả kinh hít ngược khí
lạnh.
Hạ Úc Huân nhanh tay nhanh mắt mà đem túi xách ném qua ngăn cái
chén lại, tiếng thủy tinh vỡ vụn chói tai vang lên, ngay sau đó, một vật thể
bay không xác định liên tiếp mà bay ra tới.
“Úc huân, cô không sao chứ?” Nam Cung Lâm vội vàng đem Hạ Úc
Huân bảo vệ ở phía sau.