Trình An Nhã bật cười, mặt hồ xuân bị Diệp Sâm làm khuấy động lại
được con trai cô vỗ về phẳng lặng trở lại.
“Tìm vợ?” Trình An Nhã bất chấp hình ảnh ôm lấy Ninh Ninh vào
lòng, véo tai cậu, giả vờ không vui nói, “Không phải con nói là không lấy
vợ, nuôi mami cả đời sao?”
Ninh Ninh cau mày nghĩ ngợi một lát, ra vẻ trầm tư, rất khó xử nói,
“Mami, lấy mami làm tiêu chuẩn con cũng không thể nào tìm thấy được
đâu, mami yên tâm đi nhé.”
Trình An Nhã tươi cười như hoa, “Cục cưng, cách khen ngợi của con
ngày càng cao minh rồi, lại đây, mami thơm một cái nào.”
Cô thơm lên bầu má trắng mịn của Ninh Ninh đánh chụt một cái, tất
cả mọi phiền não lập tức tan biến.
“Mami, môi của mami đỏ quá.” Đôi mắt đẹp của Ninh Ninh nheo lại
thành sợi chỉ mờ ám, vừa nãy cậu đứng trên lầu đã nhìn thấy mồn một rồi
đấy nhé.
Trình An Nhã rất điềm tĩnh, hắng giọng nói: “Là son bóng đó.”
“Có thật không?” Ninh Ninh chau mày một cách đáng yêu, lấy vẻ mặt
ngây thơ để chứng minh sự trong sáng của mình, “Tại sao lại hơi sưng thế
kia?”
Trình An Nhã thẹn không biết giấu mặt đi đâu, vỗ một cái vào sau gáy
cậu, mặt đỏ tưng bừng một cách hiếm thấy, “Trẻ con biết gì, hình ảnh cấm
trẻ em, con xem ít thôi, cẩn thận mọc lẹo đó.”
“Có gì mà hình ảnh cấm trẻ em chứ, cảnh hôn hít, ở công viên lúc nào
chả có, mami thật là lỗi thời quá đi.”