“Daddy.” Ninh Ninh đột nhiên cất tiếng gọi, Trình An Nhã nhất thời
không quen, canh cá đang vào đến miệng thiếu chút nữa thì phun hết ra
ngoài khiến cô ho sặc sụa.
Diệp Sâm vô cùng kích động, trên mặt là nụ cười rạng rỡ, bộ dạng có
con vạn sự đủ.
Thuận tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Ninh Ninh, giọng nhẹ như bấc,
“Ninh Ninh…”
Ninh Ninh nhoẻn cười với anh, Trình An Nhã im lặng uống canh của
cô, ánh mắt cúi xuống mang bao cảm xúc phức tạp.
Sau này, thế nào đây?
“Daddy, con cảm thấy cuộc sống của chúng ta cứ giữ nguyên trạng, có
được không?” Ninh Ninh mỉm cười hỏi, bàn tay Trình An Nhã đột ngột
dừng lại, ngước mắt, nhìn sâu vào Ninh Ninh, đứa trẻ này, nhìn thấy suy
nghĩ của cô ư?
Cô mỉm cười nhẹ nhõm, bởi vì cục cưng của mình, trước mặt mình
vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện, cô đã quên mất là cục cưng của cô
thông mình biết bao, hai mẹ con dựa vào nhau mà sống đã bảy năm rồi,
chút ăn ý này làm sao không có.
“Giữ nguyên trạng?” Diệp Sâm chau mày, thầm bài xích cái ý tưởng
này, anh muốn cùng con trai sớm tối bên nhau, đã để lỡ bảy năm của anh,
thời gian sau này, anh không muốn lại để lỡ nữa.
Ninh Ninh gật đầu, điềm tĩnh nói: “Daddy có cuộc sống của mình, con
và mami cũng có cuộc sống của mình, mọi người giữ nguyên trạng, con là
con trai của daddy, đó là sự thật, nhưng con và mami muốn có cuộc sống
bình lặng, không muốn bị người khác quấy rầy, daddy muốn gặp con, lúc
nào cũng có thể đến, còn về việc khác, sau này hãy nói.”