“Không được.” Diệp Sâm phản đối, như vậy gọi gì là nhận nhau, có
đứa con trai, với anh mà nói là một việc quan trọng biết bao nhiêu.
Trình An Nhã nhướn mày, đặt canh cá xuống, lau miệng nói: “Chủ
tịch, vậy anh muốn thế nào?”
Anh đột nhiên trầm ngâm, đúng vậy, đi đến bên cửa sổ, lạnh lùng nhìn
những bệnh nhân đang đi dạo dưới lầu, không nói một lời, toàn thân toát ra
một luồng khí lạnh lẽo đơn độc.
Trình An Nhã và Ninh Ninh nhìn nhau một cái, hai người cùng nhìn
theo bóng lưng Diệp Sâm, không ai nói lời nào.
Một hồi lâu, Ninh Ninh mấp máy môi hỏi: “Daddy làm sao thế?”
Trình An Nhã cũng mấp máy môi trả lời: “Không biết.”
“Chúng ta như vậy có coi là bỏ rơi daddy không?” Ninh Ninh chầm
chậm nói, có một chút cắn rứt nho nhỏ, lo lắng nhìn bóng dáng lạnh lùng
của daddy.
Trình An Nhã nhìn khuôn hình trên môi con trai, trầm ngâm không
nói.
Cho nên cô mới nói, nhận con trai là một việc rất phiền phức.
“Nếu như…” Giọng nói thấp trầm của Diệp Sâm theo gió bay tới,
mang theo vài phần trang trọng, “…thôi vậy.”
Anh cười một cách quái dị, hai mẹ con vốn đang vểnh tai lên nghe anh
phát biểu ý kiến, nghe thấy tiếng cười dựng tóc gáy như vậy, cả hai đồng
thời mất đi nụ cười.
Trên mặt kính cửa sổ sáng bóng phản chiếu ánh mắt thâm trầm lạnh
lùng của Diệp Sâm, chỉ trong một phút ngắn ngủi, anh đã nghĩ rất nhiều,