Trình An Nhã chột dạ mất một giây, lập tức phản bác: “Con trai tôi
biết nấu ăn thì đã sao? Bây giờ có người đàn ông nào không biết nấu
nướng, con gái rất quý, đàn ông đàn ang mà không biết nấu nướng là không
lấy được vợ biết không? Đây là tôi huấn luyện con mình. Không hiểu thì
đừng có mà nói linh tinh có được không?”
“Cô, được lắm.” Diệp tam thiếu từ trong kẽ răng nhả ra ba chữ.
Trình An Nhã cố tình giả vờ không hiểu ý tứ của anh, cười rất chột dạ,
“Cảm ơn đã khen, thường thôi, thường thôi.”
Diệp tam thiếu chỉ cảm thấy máu nóng bốc lên, anh rất muốn bóp cổ
cô: “Lúc đó tại sao tôi lại yêu cô cơ chứ, chết tiệt.”
“Tôi cũng tò mò tại sao tôi lại thích anh, đến nấu nướng cũng không
biết, trừ khuôn mặt có thể coi được anh còn có thể làm những gì? Quả
nhiên là tuổi trẻ vô tri mà.” Trình An Nhã phản bác mát mẻ, cãi nhau à,
được thôi, cãi xong rồi nói.
“Cô tìm chồng hay là tìm bảo mẫu?” Diệp Sâm cười nhạt chế giễu.
Trình An Nhã mỉm cười rất nhã nhặn, “Anh không biết à? Chồng
chính là dùng làm bảo mẫu.”
Khi Ninh Ninh gõ cửa, hai người đang cãi rất hăng, Diệp Sâm nhanh
chóng đứng dậy, nhìn Trình An Nhã giơ chăn lên, xòe ra chỗ nhăn nhúm,
xóa sạch chứng cứ bất hòa một cách rất ăn ý.
Ông Trình nhìn thấy Diệp tam thiếu, nét cảm kích hiện rõ trên mặt,
không ngừng cảm ơn anh, Diệp tam thiếu rất lễ phép, rất tao nhã, rất khiêm
nhường nói với ông Trình, đây là điều nên làm, vừa nhẹ nhàng hỏi thăm
sức khỏe không Trình.