Phiền anh trước khi đóng kịch tập dượt một chút có được không, như
vậy rất dễ bị bắt bài đó?
Chết tiệt!
Anh ta nghĩ anh ta là ai? Cô biết Vương Nhuệ hôm nay đến đây, nói
thật ra, cô đã không còn nhớ mặt của Vương Nhuệ nữa, vừa nãy gặp mới
nhớ ra, vị huynh đệ này trong trí nhớ của cô, tồn tại cảm quá yếu.
“Vương thiếu gia, chủ tịch đang chờ anh bên trong.” Trình An Nhã
giữ nguyên tư thái tuyệt vời nhất của thư ký.
“Thư ký gì chứ, e rằng là bạn giường thôi.” Trần Doanh Doanh nó như
xóc óc, dù sao Diệp Sâm ở ngoài cũng nổi tiếng đào hoa rồi, thỏ ăn cỏ gần
hang là chuyện bình thường. Khi còn học đại học, Trần Doanh Doanh đã
cực kỳ không thích An Nhã, vì muốn tiếp cận Vương Nhuệ mới giả vờ thân
cận với cô, trở thành bạn thân của cô, chớp cơ hội cướp Vương Nhuệ,
nhưng cô ta không hề cảm thấy áy náy chút nào, cô nàng này chuyên dựa
vào gương mặt ngây thơ vô tội đánh lừa người khác.
“Chỉ cần không phải là vợ chồng, một nam một nữ quan hệ trắng
không ra trắng, đen không ra đen đều có thể gọi là bạn giường được. Cô
Trần, một ngày cô thay mấy chiếc giường vậy?” Trình An Nhã mỉm cười
hỏi, châm chọc á, ai mà không biết chứ, bản cô nương chỉ mở miệng là có
thể làm cho nhà cô cứng họng.
“Trình An Nhã cô…” Trần Doanh Doanh giận tái mặt.
“Các người đang làm gì vậy?” Một giọng nói lạnh lùng kèm theo một
luồng nộ hỏa bay đến, cả tầng lầu dường như đóng băng. Ánh mắt Diệp
Sâm lướt qua tay Vương Nhuệ đang nắm chặt tay Trình An Nhã, khẽ nhíu
lại, ánh mắt băng giá sầm xuống, An Nhã nhanh chóng giật tay ra khỏi tay
của Vương Nhuệ, đứng yên lặng một bên.