thái độ lạnh băng và cơn giận dâng trào của anh ta khiến người khác hoảng
sợ, cô bất giác rùng mình.
“Diệp Sâm, các anh có chuyện cần bàn, em đi vào trước đây.”
“Không, An Nhã, em ở lại đây. Sự việc này có liên quan tới em.” Ánh
mắt Dương Triết Khôn càng sẫm lại.
Diệp tam thiếu hiện rõ thái độ mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói, “Có
chuyện gì thì nói mau, đừng có bày trò nữa, bản thiếu gia không có thời
gian hầu anh.”
“Diệp tam, hãy rời xa An Nhã.” Dương Triết Khôn nhả ra từng chữ
một, trên người mang theo một không khí rất đáng sợ.
Diệp tam thiếu cười lớn, “Anh nói đùa gì thế? Dương Triết Khôn anh
có bị bênh thì đi tìm thuốc, đừng đến đây nói lời vô nghĩa.”
Dương Triết Khôn rất phẫn nộ, vung tay ném những giấy tờ trên tay
mình lên ngực Diệp Sâm, giấy tờ tứ tán, bay rợp trời, tựa như lớp màu nhợt
nhạt của cái chết. Trình An Nhã thấy lạnh cả sống lưng, cô có một dự cảm
không lành.
“Nói đùa? Đích thực là một trò đùa.” Dương Triết Khôn cười nhạt chỉ
về Trình An Nhã nói, “An Nhã là cháu ngoại của Lâm Hiểu Nguyệt anh có
biết không?”
“Anh nói cái gì?” Diệp tam thiếu nghiến răng hỏi, sắc mặt trắng bệch.
Dương Triết Khôn cười nhạt, “Sao? Sợ rồi hả?”
Giống như ống kinh quay chậm trong phim, Diệp tam thiếu từ từ
ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Trình An Nhã khiến cô cảm thấy trong lòng
ngột ngạt, trong phút chốc toàn thân lạnh ngắt.