“An Nhã, khâm phục, tôi giờ đã biết trưa nay ở nhà ăn em đối với tôi dịu
dàng thế nào.”
Diệp tam thiếu nhìn sâu vào người con gái đang khoác tay anh, mặt
long lanh cười, khóe môi kéo lên, vẻ dịu dàng thay thế cho tất cả phẫn nộ
và uất khí, đây là Tiểu An Nhã của anh.
Anh không cần phản bác lại Dương Vân, Tiểu An Nhã của anh đã
dang rộng đôi cánh để bảo vệ anh, dùng thái độ kiên định bảo vệ anh.
Người đàn ông vốn dĩ nên vì đàn bà mà che mư che gió, vì họ mà
chỗng đỡ cả giang sơn, anh không cần sự bảo vệ của An Nhã, cũng có thể
bình tĩnh đối mặt với cái gọi là thân bại danh liệt mà Dương Vân nói,
nhưng được Trình An Nhã bảo vệ như này, đó lại là một cảm xúc khác.
Đời này kiếp này, không xa không rời.
Louis cười nói: “Đây không phải là bữa tiệc chào mừng tôi hay sao,
sao lại trở thành một cuộc tranh cãi thế này?”
Dương Vân hạ cơn giận, trước mặt ông trùm Mafia ông ta cũng không
dám làm bừa, Diệp Chấn Hoa không biết tại sao Louis lại bảo vệ Trình An
Nhã, nhưng rõ ràng thấy anh đã nổi giận rồi, chỉ có thể cho người đến mời
ông cháu họ Dương ra về.
Không khí lúc này rất yên tĩnh, Louis muốn thử mời Trình An Nhã
khiêu vũ, cô vốn muốn đồng ý rồi bởi vì một câu nói của anh ta, Dương
Vân mới bớt giận, nếu không cuộc tranh cãi này sẽ không lường trước được
hậu quả, về tình về lý cô nên cảm ơn Louis.
Cô đang nghĩ đến việc đồng ý khiêu vũ với Louis thì bị Diệp tam thiếu
kéo đến sân khấu, điệu nhảy đầu tiên của cô hôm nay, Diệp tam thiếu
không cho phép người khác cướp mất của anh, Diệp tam thiếu trước giờ
vẫn bá đạo như vậy, cô đã quen rồi, chỉ có thể cười xin lỗi Louis.