Hôm nay Diệp Chấn Hoa đến công ty tìm Diệp tam thiếu, ánh mắt cú
vọ quét qua Trình An Nhã một cái, cô lập tức cảm thấy sống lưng lạnh toát,
ánh mắt đó rõ ràng hận cô làm hỏng đại sự của ông ta.
Trình An Nhã trong lòng cảm khái, “vốn cùng một gốc sinh, đốt nhau
sao tàn khốc”, anh em còn như vậy huống chi là cha con. Hai cha con cãi
nhau một trận trong phòng tổng giám đốc, Diệp Chấn Hoa đạp cửa bước ra.
Trước khi đi còn quay lại chửi cô một câu, họa thủy!
Diệp tam thiếu đứng trước cửa mỉm cười tao nhã, “Họa thủy của con,
có liên can gì đến ba?”
Diệp Chấn Hoa cuối cùng phẫn nộ bỏ đi.
Tim cô đột nhiên đập dữ dội, gương mặt ửng hồng bỗng nhiên yêu sự
cố chấp nuông chiều của anh.
Buổi chiều Trình An Nhã đi đưa công văn cho phòng truyền thông, cô
gặp Louis trong thang máy, anh ta khẽ cười chào cô, cô mỉm cười đáp lại,
khi thang máy đi lên, đột nhiên anh ta hỏi cô, “An Nhã, nếu như Diệp tam
thiếu trở thành tay trắng, cô còn yêu anh ta không?”
“Ting!” thang máy đến tâng phó tổng giám đốc, anh cố tình không
bước ra, chờ câu trả lời của cô, Trình An Nhã mỉm cười nói: “Nếu như anh
ấy trắng tay, tôi cũng có thể nuôi được anh ấy.”
Con trai cô cũng có thể giúp Diệp tam thiếu dựng lại cơ đồ, giả thiết
này của Louis không tồn tại.
“Hi vọng em sẽ được như lời em nói.” Louis cười nói, vừa định ra
khỏi thang máy, lại quay đầu nở nụ cười dịu dàng nói: “Tôi thật sự có chút
thích em rồi.”