“Cô, phản rồi!” Thành đại công tử thẹn quá hóa giận, lập tức mấy gã
công tử bình thường hay chơi cùng liền quây lại.
Lý Vân đứng dậy, chỉ vài động tác gọn gàng đã hạ gục năm, sáu gã
công tử, một cước không hề khách sáo đá trúng đầu Thành đại công tử,
“Thành đại công tử, anh còn muốn lên không?”
Mấy gã lập tức chuồn sạch sành sanh.
Trình An Nhã mỉm cười, bà chủ quán bar hào phóng tặng cho hai
người một chai vang đỏ cao cấp, “Mời hai cô, tiền rượu hôm nay quán tôi
bao hết, các cô đã mang lại vinh quang cho chị em phụ nữ chúng ta.”
Bộp, bộp, bộp, tiếng vỗ tay thong thả vang lên, hai người quay đầu lại,
chỉ thấy Louis với mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh phỉ thúy đang bước
tới, nhìn anh ta có vẻ rất nhàn nhã, bên cạnh cũng không có ai đi cùng.
“An Nhã, trùng hợp quá.” Louis cười bước đến gần bọn họ, “Xem ra
tôi không còn cơ hội mời hai người đẹp uống rượu nữa rồi.”
“Louis tiên sinh, trùng hợp quá, anh đến đây một mình sao?” Cô mỉm
cười chào anh ta, nói ra thì cô và Louis cũng chẳng có thâm thù huyết hải
gì, chỉ là anh ta cố chấp theo đuổi cô khiến cô khó chịu.
“Anh ta là ai?” Lý Vân có chút say, lại rót một ly, lơ mơ hỏi.
Trình An Nhã giới thiệu bọn họ với nhau, cô muốn khuyên Lý Vân
đừng uống nữa, nhưng sự đời thường trái với lòng người, cô nàng càng
uống tợn hơn, Trình An Nhã hết cách, đành phải bật khởi động nguồn điện
thoại, gọi cho Cố Tần Sinh, để anh ta đến đón Lý Vân.
“Bạn cô uống cừ thật đấy!” Louis gọi một cốc Brandy, chậm rãi
thưởng thức. Cô cười hỏi: “Anh cũng có tâm trạng nên ra đây uống rượu
sao?”