Nụ cười trên gương mặt Louis tan biến, anh đột nhiên dừng lại, ánh
mắt âm hiểm như muốn trách cô quan tâm quá nhiều, lại có chút cảm giác
phức tạp mà cô không hiểu.
Sống lưng cô lạnh toát, có vài phần kinh sợ, cô cười nói: “Nếu anh
thấy khó nghe coi như tôi chưa nói gì.”
Anh nhìn sâu vào cô, khôi phục lại nụ cười, “Nếu cô mà là nhà đàm
phán ắt hẳn sẽ rất thành công.”
“Vậy xin hỏi, tôi đã lay động được anh chưa?
“Cô nói xem?”
“Chưa!”
Hai người nhìn nhau mỉm cười, trong lòng cô hiểu rõ, thuyết phục
Louis không hề dễ dàng.
Hai người tiếp tục đi dạo, lại nói vài câu chuyện linh tinh, từ chỗ anh
ta, cố biết được bạn gái anh ta là người thành phố F, tiếng Trung của anh ta
là do cô ấy dạy, hai người nói nhiều nhất về những chuyện thú vị trong quá
khứ của anh ta, bạn gái của anh ta tốt như thế nào, trong lời nói, thể hiện sự
nuông chiều nhè nhẹ, nỗi đau thương nhàn nhạt, nghe mà khiến lòng người
chua xót.
Đang trò chuyện vui vẻ, chuông điện thoại của cô vang lên, là Diệp
tam thiếu gọi đến, vừa mở miện liền hỏi cô đang ở đâu, Trình An Nhã nhìn
đồng hồ mới biết đã hơn 10h rồi.
“Em đang định đi về đây.” Cô nói.
“Em đang ở cùng ai?” Anh hỏi, giọng nói cực kỳ không vui.