BABY THƯỢNG HẢI - Trang 133

Quả Táo Bay đã biến mất. Không thấy anh ta trong đám người

ngồi ăn mì. Tôi đoán có thể xảy ra năm khả năng. Trong đó một là
anh ta đã bị ai chiếm hữu, hoặc anh ta chiếm ai đó, ai mà biết
được. Anh ta mãi mãi là người thợ săn hoặc vật săn đẹp đẽ. Cũng may
tôi không đưa số điện thoại cho anh ta, nếu không tôi sẽ không cân
bằng được tâm lý, rất dễ bị bỏ rơi. Tôi trong đêm Giáng sinh này là
một “tôi” nhạt nhẽo nhất, đáng thương nhất trong năm.

Năm rưỡi sáng, tôi uống thuốc ngủ, nằm lăn trên ghế bành ở

nhà Phác Dũng. Trong máy nghe nhạc đang mở một bản du dương
của Schubert. Bốn bề tĩnh mịch, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng xe
tải trên đường lớn vọng vào. Tôi không ngủ được. Giấc ngủ như cái
bóng có đôi cánh ngắn ngủi cứ bay chập chờn trước mắt. Đầu óc
vẫn tỉnh táo, toàn thân mệt lử. Bóng tối sẫm đen bao trùm lấy tôi
như làn nước. Tôi thấy mình lúc nặng trĩu, lúc nhẹ tênh, lúc trương
phềnh. Cái cảm giác tự tìm thấy một thế giới khác cũng không
đến nỗi đáng ghét, lơ mơ không rõ mình đang sống hay đã chết.
Chỉ thấy mắt vẫn mở trừng trừng nhìn lên trần nhà, nhìn vào bóng
tối đen ngòm xung quanh.

Cuối cùng, tôi nhấc điện thoại, ngồi dậy tựa lưng vào thành

ghế, gọi điện cho Thiên Thiên. Anh vẫn chưa tỉnh hẳn. “Đoán xem ai
nào?”, tôi hỏi anh. “Coco... Anh gọi cho em, nhưng em không có nhà”,
anh nói nhỏ, giọng không có vẻ trách móc, như thể rất yên tâm về
tôi.

“Em đang ở Bắc Kinh”, tôi nói, trái tim như bị vò xé bởi một cảm

giác dịu dàng và mệt mỏi. Tôi cũng không biết tại sao mình lại ở
Bắc Kinh. Tôi hời hợt, trôi dạt như vậy. Một trái tim không an phận
vĩnh viễn trôi đi trôi lại, không chịu nghỉ ngơi, mệt quá, vô dụng quá.
Ngay cả sáng tác cũng không thể đem lại cho tôi cảm giác an toàn và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.