BABY THƯỢNG HẢI - Trang 176

lại biên tập viên Đặng, bác sĩ tâm lý Đại Duy, Mark người tình của tôi,
bố mẹ tôi và vài người đàn ông mà tôi quen trước đây.

Tôi nhét thẻ điện thoại vào cột, tâm trạng ủ rũ, xoay mặt cách lớp

kính có thể nhìn ra thấy một chiếc máy bay Mc Donnell Douglas
đang lướt trên đường băng, tăng tốc. Nó mạnh mẽ ngẩng cao đầu,
xọc thẳng vào tầm nhìn của tôi. Khoảnh khắc cất cánh đó thật
tuyệt đẹp, như một con chim lớn màu bạc. Ca khúc “Đáp máy bay đi
xa” từng làm rung động biết bao trái tim người lữ hành cô đơn.

Tôi đi vào khoang hút thuốc, ngồi xuống đối diện với một

người đàn ông. Anh ta hơi nghiêng người, để lộ chòm râu rất đẹp,
mặc quần da ống loe. Tôi không biết một người đàn ông Trung
Quốc để kiểu râu như vậy lại cá tính đến thế. Anh là người đàn ông
duy nhất mặc quần da trên máy bay mà tôi từng gặp. Anh hút loại
thuốc 555. Tôi có thể ngửi thấy mùi thô nặng riêng biệt trong khói
thuốc như có cảm giác đầu lưỡi nhấp phải thứ bột thô mịch. Điếu
thuốc vẫn cháy trên ngón tay lạnh lẽo.

Anh ta quay người lại đối diện với tôi. Mắt anh ta rất đen, cực

kỳ sáng, trông uy phong nhưng cũng đẹp dịu dàng, như thể một hiện
tượng của âm dương đảo lộn.

Chúng tôi nhìn nhau hồi lâu. Anh đứng dậy, mỉm cười mở rộng

cánh tay, “Coco, em đấy sao?”. Đó chính là nhà tạo hình Quả Táo
Bay mà tôi từng gặp ở Bắc Kinh.

Chúng tôi ôm nhau chào hỏi, rồi ngồi xuống hút thuốc. Nói

với nhau vài câu, thì ra chúng tôi ngồi cùng một chuyến bay, tới
cùng một nơi. Đầu tôi vẫn đau ngâm ngẩm, ánh sáng trong phòng
hút thuốc khiến người ta khó quen.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.