BABY THƯỢNG HẢI - Trang 224

phê vụn còn lại, tôi pha được một tách. Nhìn đám bọt trắng bên trên
cũng thấy rõ đây là loại cà phê kém phẩm chất bán đầy trong các
tiệm rẻ tiền. Tôi nhấp thử một ngụm, cũng may không có vị chua.

Người đàn bà đó vẫn ngồi trên sôpha, ngắm nghía cách trang trí

của căn phòng. Ánh mắt bà dừng lại rất lâu trên bức tranh tự họa
của Thiên Thiên. Đây là tác phẩm xuất sắc nhất của anh. Anh vẽ ra
được vẻ lạnh lùng trong suốt như ở một thâm cốc trong đôi mắt
mình. Dưới bút vẽ của anh là một thứ tình cảm thật khó nắm bắt.
Khi soi gương để miêu tả kĩ các nét trên gương mặt mình, anh như
đang thưởng thức nét vui sướng khó nói nên lời trong nỗi cô đơn. Anh
đã vứt đi chàng trai trong gương, rồi lại hòa vào dòng máu ma thuật
đó, khiến anh được hồi sinh, khiến anh trong một khoảnh khắc
được thăng hoa lên tới đỉnh vũ trụ cao nhất như một làn sương.

Tôi đưa cà phê cho bà. Bà nói cám ơn rồi nhìn tôi thật thẳng

thắn. “Cháu đẹp hơn bác tưởng đấy. Bác cứ tưởng cháu khá cao lớn
cơ”. Tôi cười, lòng phấp phỏng. “Xin lỗi, bác vẫn chưa chính thức
giới thiệu mình. Bác là mẹ Thiên Thiên, cháu cứ gọi bác là Connie”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.